Giờ ra chơi,nó ngồi trong lớp 8 cùng lũ bạn.
-Miiiiiiii ơiiiiiiiiiii!!!!!!!
Nó giật mình bởi tiếng gọi thất thanh của ai đó.Lạ,nhìn ra ngoài cửa lớp mất 5 giây nó mới thấy cái mồm bù lu bù loa kia xông tới.Hóa ra là hắn.Vẻ mặt tươi roi rói,hớn hở như đứa trẻ chuẩn bị khoe gì đó cộng thêm cái giọng gọi mà chưa thấy mặt đã thấy tiếng của hắn nó đoán ngay có chuyện gì đó vui lắm
-Mi ơi...Hộc hộc...-Đứng trc mặt nó mà hắn thở hổn hển nói k thành lời nữa
-Khiếp,làm gì mà chạy kinh vậy?-Nó nhăn nhó hỏi
-Hì...hờ hờ...Mệt qué!-Hắn cố lấy hơi-Vợ iu ơi,chồng có tin vui nè(Nghe như là có chửa ý nhỉ >"<
.ta da!
Hắn cười tươi khoe trc mặt nó mấy bài kiểm tra với những điểm 9,10 chói lòa.Nó ngỡ ngàng giựt vội mấy bài kiểm tra đó xem xét thiệt kỹ
-Hi hi.Thấy chồng đỉnh chưa?-Hắn vênh cái mặt lên
Nó thấy vui vui trg lòng,k ngờ hắn vì nó mà chịu thay đổi thiệt sao?Nó cảm thấy hạnh phúc vì trong hắn nó cũng chiếm vị trí quan trọng.
-Xí,cũng nhờ công đây cải tạo thui-Nó vẫn thix bướng bỉnh k chịu khen hắn.Mặt hắn nhăn vào,có vẻ thoáng buồn
-Hix,mất công chạy đến đây,mệt bở hơi tai.Đã k đc 1 lời hỏi thăm mà cũng chả có đc 1 lời khen.Huhuhuh,sao ng iu tui ác thế zậy?
-Hahahahhaha-Cả lớp nó với mấy đứa lớp khác đứng ngoài xem nãy giờ cười phá lên làm hắn đỏ ửng mặt.Cũng phải,từ hồi vào cấp 3 đến giờ,hắn bỏ hẳn cái tính trẻ con kia đi,lúc nào cũng có vẻ lạnh lùng.
Nó cũng bật cười,tự dưng thấy hắn đáng iu quá.^.^
-Thui đc rùi,em sẽ thưởng vì những cố gắng này của anh,chịu hem?
-Chịu chịu liền-Mặt hắn hớn hở như 1 đứa trẻ kon
-Hì,xuống canteen đi em mua cho cây kẹo mút ăn.
-Hả?
-Hahahhhahah
Mặt hắn thì ngẩn tò te còn lũ bạn nó đc thêm 1 tràng cười
-Đi nào!-Nó nắm lấy tay hắn kéo đi
-K đi.K thèm ăn kẹo mút đâu-Hắn nũng nịu
-Đi nào,anh k đi thì em k thưởng cho nữa đâu.Mất quyền lợi ráng chịu
-Hix,đi vậy.Thà có còn hơn k.-Hắn tiu ngỉu đi theo nó.
Nó dẫn hắn đi lên sân thượng.Hắn ngạc nhiên hoi nó
-Ủa?Canteen trường mới chuyển lên sân thượng từ hồi nào vậy?
-Hì,em có quà cho anh mà.
Lên đến sân thượng,nó chạy nhanh ra lan can dang rộng tay ra,đón lấy làn gió mát trong lành kia.Hắn nhìn nó khẽ mìm cười,nó thật dễ thương.Hắn bỗng thấy tim mình đập loạn nhịp.Cái cảm giác quen thuộc ấy ùa về mà đã lâu lắm rùi hắn mới cảm nhận lại.Hắn mún ôm nó và giữ chặt trong vòng tay mình.
-Ê!-Tiếng gọi của nó làm hắn giật mình,thoát ra khỏi những suy nghĩ riêng tư mà chắc nó chả bao giờ bk đc.-Em tặng anh đó,hãy tận hưởng đi.
-Hả?-Hắn nghệt mặt nhìn quanh-Em tặng gì vậy?
-Hì,thì làn gió mát lành này.Anh hãy thử mở rộng vòng tay,đón nó vào lòng và để nó thổi bay những muộn phiền.Thoải mái lắm đó.
Hắn mỉm cười.Nó vốn là đứa mộng mơ vậy.Nhưng lần đầu tiên,hắn làm theo nó,đưa tay ra đón gió.Hắn cảm nhận thấy làn gió thổi khắp người hắn,thổi bay đi những mớ bòng bong lúc này.Nhưng...đó có lẽ chỉ là tạm thời,với hắn nó mới chính là làn gió mát giúp hắn đc yên bình,thanh thản.
-Anh k thix quà này.Anh mún em tặng anh quà khác.-Hắn bỗng quay ra nói.
-Tham vừa thui.Anh đã đưa tay ra đón nhận tức là đã nhận quà,k có quà nữa đâu.
-Hì,gió tặng anh chứ đâu phải là em.Em chỉ có công chỉ cho anh thui.Anh mún em....tặng anh 1 nụ hôn-Hắn nhìn thẳng vào mắt nó mà nói.Nó giật mình,tim bỗng đập loạn nhịp.Nó thấy má ửng hồng lên.
Nó k nói đc câu nào,cố trốn tránh ánh mắt của hắn.
-Thôi đi.Rốt cuộc chúng ta cũng chỉ đang giả vờ.Cho tao xin lỗi,món quà đó k bao giờ tao đc đâu-Mắt hắn sâu thẳm nỗi buồn.hắn quay bước toan bỏ đi.
Bỗng...
Một bờ môi nhẹ nhàng,mềm mại đặt lên môi hắn.Hắn cảm nhận rõ vị ngọt của nó dù chỉ đc có vài giây.
Nó đã kéo hắn lai,khẽ hôn hắn...
Mặt cả 2 đứa đỏ như quả cà chua.K ai dám nhìn ai.K gian im lặng lạ thường.Có thể chúng nó k bk nhưng lúc này,trái tim cả 2 chắc chắn đang cùng đập 1 nhịp.
-Quà của em đó.Mong anh mãi nhớ!-Nó cố gắng lấy hết hơi nói,1 phần để phá tan cái k khí này đi.
Hắn nhìn nó trìu mến mỉm cười..hạnh phúc.
-Đã tặng thì tặng cho chót đi.Cho xin thêm cái nữa-Hắn cười tinh nghịch nhìn nó
-Này,đừng có đc đà lấn tới nhá.Ở đó mà mơ đi.
Nói rồi nó bỏ xuống.Hắn chạy vội theo,rất nhanh,hắn nắm chặt lấy bàn tay nó.Nó cũng lặng lẽ nắm lấy tay hắn.Trong lòng dội lên niềm vui khó tả.
.........
Nó mệt nhọc dắt xe ra khỏi lớp học thêm.Mệt thiệt,1 ngày của nó chỉ toàn học với học...
-Mi ơi,ghê nhỉ?Đến đón nhau cơ đấy-Đứa bạn cùng trường đá lông nheo với nó.Nó chả hỉu gì nhìn theo hướng đứa bạn chỉ.Hả?Bên kia đường,hắn đang đứng đó vẫy tay tươi cười nhìn nó.
Nó dắt xe chạy nhanh sang ngạc nhiên hỏi
-Ủa?Sao lại ở đây?
-Đi đón ng iu tan học k đc à?Hì
-Kinh,chu đáo ghê.
-Chuyện,tao vốn là mẫu bạn trai lý tưởng mà-Hắn vênh mặt lên
-Thui,xuống đi ông tướng,lên cao quá đó.
-Hứ,mày chỉ giỏi mỗi việc làm ng khác nhục chí thui.-Hắn giả bộ phụng phịu
-Hihihi,nghề của tao mà lỵ.
-Ê,đi ăn gì k?Thấy em mệt quá đó-Hắn nhẹ nhàng hỏi,nó hơi sững sờ,thấy vui vui rùi mỉm cười trả lời nhẹ nhàng
-Hì,đi uống trà sữa đi anh!
Thế rùi 2 đứa cùng đạp xe vui đùa cùng nhau dưới ánh nắng lung linh.Dường như cả con đường chỉ thuộc về mình bọn nó....
..........
"Tít tít"
Nó chạy nhanh ra lấy điện thoại,nó bk chắc chắn đó là tin nhắn của hắn mà.Dạo gần đây nó rất hay mong ngóng tin nhắn của hắn,như 1 đứa trẻ con vậy.
-Đang làm gì vậy,vợ iu!
-Tất nhiên là đang học rùi.Hỏi thừa.Mà anh đã học chưa đó?Mai lớp anh có KT 1 tiết toán đúng hem?-Nó vừa nhắn lại vừa mỉm cười
-Hả?Sao em bk?Em điều tra anh đó à?
-Hihih,mún bk dễ k ý mà.Bạn của em học lớp anh đâu ít.
-Hix,bọn phản bạn,mai anh phải đến xử chúng nó mới đc.
-E hèm,"xử" á?Mún em xử anh trc k?
-Á đừng.Hi hi.Đùa mà,đừng nóng.
-Hì.Liệu hồn.Học bài đê!
-Bk rùi.Hix hix.Ng iu tui thật ngoan quá đi.
-Hì hì.Anh nhớ học bài cẩn thận nha.K đc điểm cao thì đừng nhìn mặt em nữa.
-Anh bk rùi.Anh hứa mà.Mà nè,điểm cao là khoảng 5 điểm thui đúng hem?Hahahahha
-Em k đùa đâu.Anh cứ nhớ đấy.Thui học bài đi còn đi ngủ sớm nữa đó.
-Yes madam!Ngủ ngon nha con hổ của anh.
-Cái gì?Anh dám nhắc lại k?Mai em đến xử anh sau.Ngủ ngon nha con lợn của em
Nó ngồi ôm điện thoại tủm tỉm cười và nó bk ở đầu dây kia có ng cũng đang điên điên như nó.
Leave a Reply
Thông báo!
Comment của bạn sẽ bị xóa nếu vi phạm những điều sau:
1:Chèn liên kết.
2:Nội dung gây khó chịu cho người khác đọc